cuộc
chiến với 'thần chết' của bé Thiên Bảo
5 người thích
"Hết thuốc mê, thằng
bé khóc gào gọi 'mẹ Nga ơi đau quá, cứu con'... rồi có lúc cháu lại ê a
hát", bà nội kể về 7 tháng Thiên Bảo nằm viện.
Nguyễn Hoàng Thiên Bảo nhập
viện hôm 27 Tết năm 2012 sau vụ tai nạn làm cha mẹ em thiệt mạng tại chỗ. 7
tháng đằng đẵng sau đó, cậu bé 3 tuổi mồ côi phải chống chọi với 8 ca phẫu
thuật liên tiếp để giữ lại tính mạng.
"Đó là một cậu bé có nghị lực phi thường", bác sĩ Lê
Phước Tân - Phó khoa chỉnh hình Bệnh viện Nhi Đồng 2 (TP HCM) nói về người bệnh
nhân đặc biệt này. Nhớ lại hôm nhận bệnh, bác sĩ Tân cho biết, khoảng 13h,
chiều khi ông và các đồng nghiệp đang trực thì chiếc xe cứu thương hú còi tấp
vào, mang theo cậu bé 3 tuổi hôn mê vì tai nạn giao thông. Toàn thân bé bê bết
máu.
Tình thế cực kì cấp bách khi toàn phần thân dưới của Bảo bị cán
nát xương, sốc mất máu rất nhiều. Xương chậu, bàng quang đều bị vỡ và nhiều bộ
phận khác trên cơ thể cũng bị thương nặng. "Cả ca trực phải làm mọi cách để
cháu không tắt thở. Lúc đầu chúng tôi dự định sẽ nối các mạch máu để cứu chân,
nhưng trong tình trạng nguy cấp, nếu nối chân các độc tố từ các khớp cơ sẽ tràn
vào rất nhanh, nguy cơ tử vong rất cao. Trong thời khắc đó, để cứu Bảo chúng
tôi buộc phải cắt bỏ chân trái", bác sĩ Tân kể.
Qua được cơn nguy kịch nhưng Bảo luôn nằm trong tình trạng
"báo động" khi phải chịu hàng loạt hệ lụy tiếp theo từ vụ tai nạn. Em
bị nhiễm trùng nặng, các vết mổ lở loét và không ngừng chảy mủ. Một lượng kháng
sinh lớn được truyền vào cơ thể nhưng tình trạng nhiễm trùng không thuyên giảm.
3 ngày sau ca phẫu thuật đầu tiên, Bảo tiếp tục được đẩy vào phòng mổ. Lần này
các bác sĩ tiếp tục gọt các phần thịt bị hoại tử ở phần nối với chân.
Sau khi bỏ hết phần chân thì cả bác sĩ và gia đình Bảo đều bàng
hoàng khi hình ảnh từ những tấm phim chụp lại cho thấy phần xương chậu của cậu
bé cũng bị vỡ nát và không thể liền lại được. "Đó là ca phẫu thuật thứ 3.
So với ca cắt chân lần thứ nhất, ca này cũng khiến chúng tôi phải suy nghĩ rất
nhiều. Vì bỏ phần xương chậu thì cơ thể bé sẽ mất cân đối và ảnh hưởng đến hậu
môn, bộ phận sinh dục. Tuy nhiên phần xương không thể liền lại được, nếu để lâu
sẽ lại bị hoại tử nên chúng tôi buộc phải tháo ra", bác sĩ Tân cho biết.
Lật lại từng trang hồ sơ bệnh án của Thiên Bảo, vị bác sĩ kể rằng,
liên tiếp sau đó Bảo phải vào phòng mổ rất nhiều lần. Cứ khoảng 3-4 ngày lại
phải mang cậu bé đi phẫu thuật rồi bị cách ly ở phòng hồi sức. Sau hơn 7 tháng
nằm viện, Bảo được về nhà với tấm thân tàn tật và những cơn đau vẫn liên tục
hành hạ.
"Về tới phòng trọ, câu đầu tiên nó đã hỏi 'ba mẹ của Bảo đâu
hả nội'. Nghe cháu hỏi mà vợ chồng tôi nhói tim, đành phải nói dối là ba mẹ nó
đi làm xa", bà Nguyễn Thị Lệ Hương nói rồi thở dài: "Vụ tai nạn không
chỉ cướp mất ba mẹ của thằng Bảo mà còn khiến nó trở nên như thế này đây".
Nói về hành trình cùng đứa cháu nội chống chọi với thương tích, bà
Hương bảo vẫn chưa hết bàng hoàng. Cả gia đình Bảo bị xe container tông ở Bình
Thuận, ba mẹ Bảo chết tại chỗ. Mọi người ở lại lo an táng cho con, chỉ một mình
bà đưa cháu từ Bệnh viện Phan Thiết vào Nhi đồng 2 cấp cứu.
nhưng giờ phải nhờ hết vào bà nội. Ảnh: Nguyễn Loan
"Lúc đó tôi đang nóng ruột ngồi ở hành lang đợi tin thì ông
bác sĩ từ phòng cấp cứu ra báo 'chân thằng bé đã bị hoại tử, muốn cứu nó thì
phải cắt bỏ'. Đặt tay ký vào tờ giấy cam kết mà như có ai đang bóp nghẹn tim
tôi. 3 tiếng đồng hồ sau phẫu thuật, hết thuốc mê thì thằng bé tỉnh dậy, nó gào
khóc và cứ gọi 'mẹ Nga ơi con đau quá, mẹ ơi cứu con'", bà nội Bảo lại
giàn giụa nước mắt.
Vì vết thương quá nặng lại bị nhiễm trùng nên các bác sĩ cho Bảo
nằm một mình ở cuối phòng. Hàng ngày, bà Hương chỉ được phép vào thăm cháu 3
lần, thời gian còn lại Bảo chỉ biết khóc khi đau, khóc mệt quá nó lại ngủ thiếp
đi.
"Thằng bé đã phải đối diện với đau đớn một mình. Thương nhất
là có lúc không được vào thăm cháu, tôi ngồi ngoài hành lang thì nghe nó hát.
Nó hát những bài hồi xưa được học ở trường mẫu giáo, mà hát to lắm. Hình như nó
hát cho đỡ buồn”, giọng bà Hương nghẹn ngào.
Nhưng có lẽ đáng sợ với Bảo nhất vẫn là 3 lần thay băng hàng ngày.
“Cô chú ơi tha cho cháu”, thằng bé chỉ biết cầu xin các điều dưỡng trong bất
lực. Trải qua 6 ca phẫu thuật nhưng vì vết thương hở lại bị nhiễm trùng nên
không thể tự liền, buộc các bác sĩ phải lấy một phần da ở chân còn lại đắp vào
vết thương. Sau này mỗi lần ai hỏi vết sẹo lớn ở chân, Bảo thường khoe
"vết sẹo anh hùng của Bảo đó".
Đang xem hoạt hình nhưng khi nghe nhắc đến tên mình, Bảo quay lại,
gắt: "Bà nội đừng nói nữa". "Nó không muốn nhắc tới vụ tai
nạn", bà Hương giải thích. Từ sau tai nạn, Bảo rất ngại tiếp xúc với người
lạ và rất hay quấy khóc với ông bà nội. "Bảo muốn được đi học như các bạn,
mai này lớn Bảo sẽ làm nông dân trồng cây ở vườn ông nội ", đó là một trong
những câu nói ít ỏi của Bảo với người thân.
Gia đình của Bảo trước khi xảy ra tai nạn. Ảnh: Gia
đình nạn nhân cung cấp
Ngồi lật từng tấm ảnh tuổi thơ của Bảo, bà Hương chua xót:
"Bảo sinh ra lành lặn và khôi ngô lắm. Mẹ làm bảo mẫu nên một tuổi đã
ngoan ngoãn theo mẹ đến trường. Cứ chiều về nó lại bi bô chạy nhảy khắp nơi và
ê a những bài hát mà nó được học ở trường. Nhưng giờ thì...". Ngày ngày
khi các bạn trong xóm trọ đi học, Bảo lại ở nhà chập chững tập đi với đôi nạng
mới.
“Nó lại chuẩn bị bước vào ca phẫu thuật thứ 9. Cũng chưa biết khi
nào mới điều trị xong nên chúng tôi chưa dám nghĩ tới việc cho Bảo đi học trở
lại. Vừa trải qua một quá trình điều trị dài nên các bác sĩ đợi cho sức khỏe và
tâm lý của Bảo ổn định trở lại mới thực hiện ca mổ", bà Hương nói.
Theo Ngôi sao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét